Post by: Unknown - 19:59
"Nốt hôm nay cho phép em khóc, nốt hôm nay cho phép em nhớ về anh, và nốt hôm nay em muốn gọi anh là "anh yêu" lần nữa. Dù anh có vô tâm hay lạnh nhạt, không làm người con gái của mình cười thì cũng đừng để cô ấy khóc... Nhé anh!"
Em từng mạnh mẽ, dứt khoát nói lời chia tay anh, em từng có những phút lạnh lùng để giờ đây em cảm thấy hối hận vì điều đó. Nhưng anh à, thời gian ở bên anh em cảm thấy dường như lạc lõng lắm. Đã có những lúc em cảm thấy không thể thiếu anh, xem anh như một định mệnh sẽ ở lại bên đời em với tình yêu thật hạnh phúc. Để rồi nhận ra dạo này sao em khóc nhiều hơn, nước mắt em không thể kìm nén hay giữ chặt ở trong lòng nữa, em cố gắng gạt đi nhưng càng cố gạt thì mắt vẫn nhoè đấy thôi...

truyen ngan tinh yeu


Lúc mới yêu, anh luôn bên cạnh em, những tin nhắn dài đầy yêu thương có đủ cả ba phần mở-thân-và kết bài. Anh hiền lành và ấp áp, lúc yêu mình nhau đúng cuối thu đầu đông anh nhỉ, mùa đông đó em có anh, em cảm thấy mình thật hạnh phúc và cần những ngày yêu đó. Dần dần bất chợt những cơn mưa nắng thất thường có phải làm anh đổi thay, em biết anh vẫn thương em, nhưng thương yêu dần chuyển thành thương hại, anh ở bên em nhưng hồn thả lạc vào nơi xa xôi khác... Anh không còn nhắn tin chúc em ngủ thật ngon và sáng hôm sau chào em buổi sớm tươi đẹp nữa, anh không còn gọi điện chỉ để hỏi han em đang làm gì hay buôn cùng em đến khi mặt trời lấp ló... Anh đi chơi về muộn hơn, dành thời gian cho game và bạn bè nhiều hơn. Em cảm thấy anh vô tâm đến lạ, đó là lúc nước mắt em lăn dài và nóng hổi trên hai gò má...


truyen ngan tinh yeu 1


Bắt đầu cho những ngày mưa u ám đến với cái "tình yêu định mệnh" đó, em khóc nhiều hơn, làm mình xấu đi, em cũng đi chơi muộn, nhấp vài ba li với bạn bè, muốn được say để quên hết đi những thứ làm em phải nặng lòng, nhưng càng cố thoát khỏi thì mọi thứ lại hiện về trong kí ức, vẫn khuôn mặt đó, nụ cười đó sao giờ thấy anh vô tâm quá... Em phải đặt hàng ngàn câu hỏi rằng "anh có nhớ em không?" - "anh có còn thương em không?" Em có một xứ câu hỏi xoay vòng trong đầu, chỉ muốn hỏi anh hết chừng đấy. Nhưng tin nhắn gửi đi lại không có tin nhắn gửi lại, em thấy ghét những dòng chữ báo đã đọc, nó làm em cảm thấy sợ kinh khủng cái cảm giác bị người khác bơ mình. Đã lâu lắm rồi mình không nói chuyện điện thoại anh nhỉ? Em không biết là từ bao giờ em có thói quen gọi chỉ để nghe tiếng tút tút kéo dài không thôi rồi cảm giác cái sóng mũi cay cay... Em cũng không rõ bây giờ mình có còn là người-yêu của nhau nữa không...Em cố gượng hỏi, anh chỉ im lặng rồi xem như không có chuyện gì. Nhiều lần như vậy, vết bánh xe lăn đi lăn lại làm lỗ hổng thêm lớn... Em giận anh, em khóc anh chỉ bảo nín đi rồi buông lời xin lỗi. Em cố gắng muốn giữ tình yêu của mình cũng tiếp tục vui vẻ cho qua... Mọi thứ em cố gắng dường như trở nên vô vị, anh vẫn thế thôi. Và rồi em nhận ra mình đang cố gắng bù đắp cho một ly nước tràn, em đang cố đổ thêm nước vào nó để rồi em nhìn thấy nó đua nhau chảy ra ngoài mà thôi... Lúc anh cần chỉ một tin nhắn thôi đã làm em cuống cuồng lo lắng, ngược lại lúc em cần có gọi cả trăm cuộc thì bên kia cũng chỉ nge tiếng tút tút mà thôi. Anh có vô tâm với em quá không vậy...

Em đã cố gắng rất nhiều cho tình yêu ấy, em không phải là người hoàn hảo, cũng không phải là người tốt nhất nhưng ít ra lúc anh nói yêu em, lúc anh nói cần em, là lúc anh nhận ra em như thế nào. Em luôn hi vọng thời gian dù có thay đổi thì lòng người vẫn không đổi thay, nhưng nhầm rồi, em thật sự nhầm khi tin vào điều đó. Ngày trước không quen anh, em vô tư, cười nhiều hơn còn bây giờ em yếu đuối và mỏng manh lắm...

Em chọn cách ra đi không phải để trốn chạy, em chọn ra đi vì em không thể cố gắng được nữa, em thật sự mệt mỏi và sợ hãi những hành động vô tâm của anh. Em ra đi để tìm lại cho mình những nụ cười vốn có, sẽ rất khó khăn em biết, nhưng thà khó một lần để được vui tươi còn hơn cứ phải chịu đựng nó mãi. Em vẫn còn thương anh, thương anh rất nhiều, nhìn thấy anh online facebook em chỉ muốn gọi "anh ơi" thân mật, nhưng biết rằng tin nhắn đã đọc và không có lời đáp nên cố nuốt nước mắt vào trong. Nốt hôm nay cho phép em khóc, nốt hôm nay cho phép em nhớ về anh, và nốt hôm nay em muốn gọi anh là "anh yêu" lần nữa. Dù anh có vô tâm hay lạnh nhạt, không làm người con gái của mình cười thì cũng đừng để cô ấy khóc... Nhé anh!
Nhãn: , ,
Chia sẻ:
edit post

0 Responses

Đăng nhận xét