Post by: Unknown - 06:42
 Bao lâu rồi khi em cảm thấy vắng đi những tin nhắn, vắng hẳn đi những lời nói quan tâm, trìu mến bên tai và cũng chẳng còn cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em. Đối với em cứ như là giấc mơ vậy, mới hôm qua thôi mà anh? chợt sáng tỉnh giấc mọi thứ lại trở về là con số không. Cuộc đời thật trớ trêu làm sao, tại sao người ta cứ mãi ân cần, bỏ ra bao nhiêu thời gian để vun đắp cho một tình cảm thành một tòa lâu đài tráng lệ, thế rồi chỉ cần một giây để đập phá nó. Trách sao được khi một người đã đổi thay, một người đã vô tình, lạnh lùng quay đi và đâu hay rằng vẫn còn một người đang chờ.

yêu và nhớ


   Yêu nhau thật nhiều và chẳng cần biết lí do, nhưng tại sao lúc ghét nhau rồi lại thật nhiều chuyện bực bội, hờn dỗi, vậy anh? Em đã cố tìm một lí do gì đó để em có thể giận anh, để không yêu anh nữa nhưng không vì thế mà em ghét anh được. Vì có lẽ là em vẫn còn thương, còn yêu anh rất nhiều. Một ngày trôi qua khi không có tin nhắn của anh, em sẽ buồn lắm, sẽ nhớ lắm nhưng em chỉ im lặng mà không nói. Đôi khi rất muốn một lời quan tâm, muốn nghe lại giọng trìu mến của anh nhưng em chợt buồn vì tất cả cũng đã qua rồi. Và nhiều lúc muốn ghen, muốn dỗi hờn nhưng chợt nhận ra: mình còn là gì của nhau? mới cảm thấy đắng lòng... tất cả cũng là dĩ vãng rồi.

yêu và nhớ 1


 Đôi khi, em cứ mãi hi vọng quá nhiều vào một điều gì đó, cứ tin rằng điều đó sẽ xảy ra và cứ mãi mong chờ nhưng chưa chắc gì điều đó lại được thực hiện. Và em nhận ra, sống không phải cứ mơ mộng, hi vọng và tin là một người nào đó sẽ thay đổi mà đôi khi, em cần học cách từ bỏ một điều gì đó. Từ bỏ không phải là sai, chỉ là em đã quá mệt mỏi trước chặng đường dài và đến lúc em muốn dừng chân. Em đang dần tuyệt vọng khi cứ đi mãi, tìm hoài mà chẳng thấy lối thoát cho một tình yêu khờ dại, cho một tình cảm chẳng có kết thúc: thật hững hờ làm sao !

Em hiểu rằng: yêu một ai đó không phải cứ bám chặt lấy họ, được họ quan tâm mỗi ngày mới gọi là hạnh phúc. Mà tới phút cuối, nhận ra họ đổi thay nhưng vẫn thương họ, vẫn buông tay nhưng vẫn dõi theo và nhìn họ từ xa. Nhận ra rằng nụ cười rạng rỡ trên môi anh, tình yêu mới của anh với một ai khác là điều hạnh phúc nhất của anh. Chỉ là anh thấy vui, thấy hạnh phúc thì em cũng cảm thấy như thế. Chỉ dám nhìn anh và thoáng nụ cười gửi vào gió: tạm biệt người em yêu và nhớ anh rất nhiều. Thế thôi đối với em là đủ, là thật sự cảm thấy không hối tiếc khi đã từng thương nhớ, từng tay trong tay cùng anh. Hạnh phúc không dễ tìm thấy nhưng thực ra lại thật giản đơn...






0 Responses

Đăng nhận xét